[Quotes + Reviews] Hóa ra anh vẫn ở đây – Tân Di Ổ

Khi còn son trẻ chúng mình cũng đã từng lạc bước, nhưng vẫn ổn,

ngược xuôi ngang dọc, thì ra anh vẫn ở đây.

Hóa ra anh vẫn ở đây - Tân Di Ổ_1

“ Có lúc lý trí mách bảo chúng mình làm một số điều tỉnh táo chính xác, thế nhưng tình cảm thì lại cứ khăng khăng đi ngược đường”.

“Thực ra, để thấu hiểu một con người, đâu chỉ cần mỗi thời gian”.

Để thấu hiểu một con người đâu chỉ cần mỗi thời gian

“Yêu thương một thời giờ hóa thành tro bụi” tumblr_n1yc19YrtX1sxnbwko1_1280 “Khi còn son trẻ chúng mình cũng đã từng lạc bước, nhưng vẫn ổn, ngược xuôi ngang dọc, thì ra anh vẫn ở đây.” Ngược xuôi ngang dọc thì ra anh vẫn ở đây “Trên thế giới này đâu có điều luật nào quy định rằng anh yêu một người, người ấy bắt buộc phải yêu lại anh” 1001776_594439417266802_971575164_n “Ai trong tim chẳng có một tòa thương thành”1012130_591007980943279_1328963319_n “Tất thảy tình yêu đều có thể vứt bỏ được, chỉ cần anh có đủ tuyệt vọng” 154412_602591863118224_1989132103_n “Hóa ra anh vẫn ở đây” kể về chuyện tình yêu giữa Tô Vận Cẩm và Trình Tranh, từ xa lạ đến thân quen, lại trở nên xa lạ rồi lại về bên nhau. Cả hai đều yêu đối phương sâu sắc nhưng lại không biết cách thể hiện tình yêu của mình, vô tình làm tổn thương cả người kia lẫn bản thân. Xen lẫn những ngọt ngào, yêu thương là hiện thực cuộc sống. Hai nhân vật chính của câu chuyện, một người sống quá tình cảm, một người sống quá lí trí vừa đối lập, vừa thu hút lẫn nhau. Trình Tranh yêu Tô Vận Cẩm ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ tình yêu của một cậu trai mới lớn đến tình yêu của một người đàn ông trưởng thành, vẫn là Tô Vận Cẩm. Trình Tranh yêu Vận Cẩm quá nhiều, yêu cô hơn cả bản thân mình. Ai đó đã nói rằng trong tình yêu người yêu nhiều hơn sẽ là người yếu thế, và dường như rất đúng với tình yêu của Trình Tranh.

Khi Trình Tranh biết được Tô Vận Cẩm không hề có ấn tượng gì về lần đầu tiên chạm mặt, anh bàng hoàng “Tại sao lại như thế, ký ức của cậu về một người lại sâu sắc tới vậy, người ấy lại chẳng có chút cảm giác nào?”

Lý giải cho những hành động nông nổi chọc phá, muốn thu hút sự chú ý của Vận Cẩm đối với mình, Trình Tranh chỉ biết Tôi chẳng muốn làm thế nào hết, chỉ là không biết phải phải làm thế nào mới có thể khiến cậu nhìn đến tôi. Từ trước đến nay đều là vậy.”

Như kí ức về tuổi thanh xuân của anh “Rất nhiều năm sau đó, Trình Tranh cứ nghĩ lại mùa hè của năm thứ ba trung học ấy, cậu ngắm nhìn cô ở phía sau, trong lòng vẫn dấy lên vị ngọt ngào ngơ ngẩn.”

Anh biết rõ sự lạnh lùng của Vận Cẩm đối với mình “Như mọi lần, kết quả của việc tức giận với cô là phần buồn phiền luôn do cậu hứng về.” nhưng lại không cách nào ngừng yêu cô ấy.

Biết rằng cô đã ở bên người khác anh đau sót “Tôi vốn ngỡ rằng cậu vẫn chưa biết cách yêu người khác , hoá ra chỉ là cậu không biết cách yêu tôi”, “Thế nhưng Bồ Tát cũng không biết được tôi buồn ra thế nào”

Có lẽ người bận tâm nhiều hơn sẽ vĩnh viễn là kẻ thua cuộc. Trình Tranh có thể từ bỏ sự nghiệp sáng lạn ở Bắc Kinh chỉ để ở gần hơn với Vận Cẩm. “Vớ vẩn, em không chịu đi lên Bắc Kinh, anh không xuống đây thì làm thế nào? Chả lẽ tách ra mỗi đứa một nơi?”

Dù giữa họ là bốn năm xa cách với bao sóng gió của cuộc sống, anh vẫn luôn là người mà Vận Cẩm chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy. Tô Vận Cẩm bảo rằng “Những người em yêu thương sẽ đều rời xa hết!”. Trình Tranh vội đáp “Anh thì không đâu. Tuy rằng anh không biết anh có còn là người em yêu thương không nữa.”

Nếu ước nguyện một đời của Tô Vận Cẩm là “Cuộc đời yên ổn”, thì ước nguyện của Trình Tranh chỉ là “Vận Cẩm” mà thôi.

Mối quan hệ yêu đương giữa hai người chủ yếu dựa trên sự cố gắng duy trì của Trình Tranh. Bắt đầu bằng những hành động ngốc nghếch để có được sự chú ý của Vận Cẩm, đến lúc có cô, mất cô, rồi lại trở về bên nhau, anh lúc nào cũng là người tiến lên một bước, mong gần hơn với người con gái anh yêu. Anh chủ động bày tỏ, chủ động theo đuổi, chủ động giúp đỡ, chủ động thể hiện tình cảm và cũng chủ động chào đón người con gái ấy quay về khi nhận ra mình không thể sống thiếu cô. Thế nhưng trong tình yêu, cả hai người cứ như đang bước trên lớp băng mỏng. Anh yêu thương cô bằng hết tất cả những gì anh có nhưng lại luôn phải đối mặt nỗi bất an, phấp phỏng mất cô nên ngay cả khi anh muốn giúp cô mà cũng không dám để cô biết, bởi vì tình yêu của anh dường như không được cô đáp trả. Anh yêu cô bằng một tình yêu mãnh liệt, sâu đậm đến thế nhưng tính cách bồng bột trẻ con, suy nghĩ đơn thuần của Trình Tranh không làm yên tâm một cô gái chín chắn hơn tuổi như Tô Vận Cẩm. Trong mối quan hệ của hai người anh luôn là người yếu thế hơn, càng cố gắng duy trì tình yêu đến đâu càng kéo theo sự mệt mỏi của cả hai bấy nhiêu. Anh yêu Vận Cẩm, nhưng lại không thể cảm nhận được sự đáp lại từ cô, một chút ghen tuông lo lắng, biểu hiện yêu thương cũng không thể nhận được. Sự cố gắng trong nỗi bất an vây kín, sự mệt mỏi kéo dài đã khiến cho Trình Tranh phải buông tay trong khi tình cảm còn chan chứa. 9360_589347127776031_2018587585_n Nhưng Tô Vận Cẩm cũng là một cô gái có cách sống, cách yêu riêng của mình. Tô Vận Cẩm là người thực tế, luôn suy nghĩ cho bản thân mình đầu tiên. Thời thiếu nữ ai chẳng mơ mộng làm Lọ Lem được ở bên Hoàng tử, cô cũng vậy, cũng rung động trước tình cảm của chàng công tử Trình Tranh. Nhưng lòng tự tôn, sự tự ti về hoàn cảnh gia đình và sức nặng của chiếc phong bì quyên góp đã giúp Tô Vận Cẩm thấy rõ hơn bao giờ hết sự khác biệt giữa cô và Trình Tranh, khiến cô không thể đón nhận tình cảm của anh. “Cậu không có ý ở trên cao ngó xuống, chỉ là mặt sàn ở phía dưới mà chân chúng ta đứng lên đã không cùng một mức với nhau rồi”.

Cách xa Trình Tranh hòa mình vào môi trường đại học, cố gắng gạt bỏ những tự ti về bản thân nhưng những rung động đầu đời không dễ quên như thế. Trình Tranh lại một lần nữa xuất hiện, đấu tranh giữa lý trí và tình cảm, giữa lòng tự tôn của cô và tình yêu nhiệt thành của Trình Tranh, cuối cùng thì tình cảm của anh cũng đã thắng. Cô chấp nhận tình cảm của anh là sự thỏa hiệp với lòng tự tôn của mình, tưởng rằng chỉ cần tình yêu như vậy là đủ như cuộc sống lại luôn không theo ý muốn Vận Cẩm cho rằng cô đã ngang bằng với Trình Tranh nhưng vẫn luôn phải chấp nhận sự giúp đỡ từ anh, lòng tự trọng mỗi lúc một tổn thương, cuối cùng cô chỉ có thể cố gắng vun vén cuộc sống, chăm sóc anh chu đáo. “Tô Vận Cẩm cảm thấy Trình Tranh thật giống như một cuộn len bị mèo vờn rối bung, quấn chân cô, vướng víu cô, khiến cô thấy ấm áp, nhưng cũng khiến cô thở chẳng ra hơi”. Muốn dừng lại đoạn tình cảm ấy nhưng cô không cam tâm và Trình cũng sẽ không buông tay. Mối quan hệ yêu đương duy trì vào sự cố gắng, Vận Cẩm gắng báo đáp, chiều chuộng Trình Tranh, Trình Tranh phải cố gắng thấu hiểu suy nghĩ của Vận Cẩm. Khi cả hai rơi vào bế tắc, mệt mỏi chỉ đành buông tay trong tuyệt vọng. 1004503_613716292005781_518684009_n Theo dòng mạch truyện người đọc có thể cảm nhận rất rõ tình cảm của Trình Tranh đối với Tô Vận Cẩm nhưng cô cũng như vậy, cũng yêu anh không ít hơn anh yêu cô, chỉ là lòng tự tôn quá lớn, nhưng đó cũng là điều duy nhất cô có khi đứng trước Trình Tranh. Anh yêu con người cô nhiều như thế, có phải đã yêu cả cái tính cố chấp với lòng tự trọng của cô. Ai chẳng muốn làm Lọ Lem nhưng Vận Cẩm không muốn đánh mất bản thân mình trong tình yêu. Trình Tranh đã từng hỏi cô rằng có phải những nguyên tắc ấy, lòng tự trọng ấy chỉ áp dụng đối với một mình anh thôi, trong khi cô có thể là người thứ ba xen vào cuộc sống của gia đình khác. Nhưng anh lại không biết rằng đối với cô thì lòng tự trọng ấy quan trọng hơn cả, mất anh rồi thì tự trọng ấy với người khác cũng không quan trọng nữa. Xa cách bốn năm, cô vẫn ấm lạnh riêng mình, nhưng lúc cô đơn nhất, khó khăn nhất cũng đành chấp nhận một vòng tay tạm bợ cùng cô vượt qua con đường sình lầy giữa những ngày mưa. 14795_613337012043709_204594562_n Trình Tranh hỏi Vận CẩmThứ đàn bà ích kỷ này, dựa vào cái gì chỉ có thể là anh đi tìm em, chứ em thì không thể đi tìm anh, bốn năm rồi, anh vẫn cứ ở đây, nhưng em thì ở đâu chứ?”. Thật vậy “Cô ở đâu ư? Cô vốn chẳng đi đâu xa, có điều không dám quay đầu lại”, chỉ muốn quay lại, muốn tìm Trình Tranh nhưng rồi lại phải sợ anh đã yên ấm bên người khác “Tâm nguyện duy nhất của chị là – chị hy vọng anh ấy không hạnh phúc, chí ít là không được sống hạnh phúc hơn chị.” “Bởi vì chị vẫn không thể nào từ bỏ. Rất nhiều lúc chị hận anh ấy… Thế nhưng yêu anh ấy còn nhiều hơn thế”. 993052_593513107359433_740257410_n Cuối cùng, có phải vì trái đất tròn nên những người còn yêu nhau sẽ về với nhau, Tô Vận Cẩm lại về bên Trình Tranh, dù giữa họ là những nỗi đau mất mát chia lìa. Nhưng đã đánh mất một lần lại càng trân trọng người bên mình, trân trọng hạnh phúc trong tay. Tình yêu của họ không tồn tại sự cố gắng duy trì nữa là là sự chia sẻ, dung hòa tính cách của nhau, Trình Tranh không còn trẻ con ngang bướng, còn Vận Cẩm không còn cố kiễng chân để tạo thế cân bằng. Bốn năm chia xa chính là thử thách để họ củng cố tình cảm của mình, hiểu được những gì cả hai thật sự cần và yêu thương. “Khi còn son trẻ chúng mình cũng đã từng lạc bước, nhưng vẫn ổn, ngược xuôi ngang dọc, thì ra anh vẫn ở đây.” 933931_613716108672466_928324068_n Tân Di Ổ là tác giả ngôn tình yêu thích nhất của tôi, đọc truyện của chị tôi như cảm thấy đâu đó là cuộc sống quanh mình với những nhân vật không hề hoàn hảo, những ngã rẽ trong cuộc đời, những nỗi đau là bài học cuộc sống. “Hóa ra anh vẫn ở đây” là tác phẩm đầu tay của Tân Di Ổ, không hẳn là tác phẩm xuất sắc nhất, lối hành văn chưa nhuần nhuyễn, cũng chưa phải là tác phẩm tôi yêu thích nhất. Đọc “Hóa ra anh vẫn ở đây” để biết rằng“Trên thế giới này đâu có điều luật nào quy định rằng anh yêu một người, người ấy bắt buộc phải yêu lại anh”, tình yêu cho đi còn hạnh phúc hơn được nhận lại, yêu là phải biết dung hòa tính cách, chấp nhận cả mặt tốt lẫn mặt xấu của nhau mới có thể lâu bền hạnh phúc. Khép lại cuốn sách này, nhiều người sẽ khao khát gặp được một anh chàng như Trình Tranh hay sẽ trách Tô Vận Cẩm quá ích kỉ. Nhưng chính lòng tự tôn và tính cách của Vận Cẩm đã khiến Trình Tranh yêu cô đến quên bản thân mình, cũng như chính tính ngang bướng không bỏ cuộc đã khiến Vận Cẩm cảm động trước Trình Tranh. Tô Vận Cẩm là thế, Trình Tranh là thế, dù đã yêu nhau sâu sắc hay làm tổn thương nhau đến tận cùng vẫn chưa từng từ bỏ nhau. 993049_594438057266938_1909464970_n Một cuốn sách đã đọc khá lâu, cũng không còn nhiều ấn tượng, nghe tin Ngô Diệc Phàm sẽ nhận vai Trình Tranh này nên tìm đọc lại. Vô tình cảm nhận được sâu sắc hơn những gì mà ý nghĩa câu chuyện mang đến về tình yêu.

Hạnh phúc không phải khi được nghe câu “Anh yêu em”, không phải được nghe những lời thề non hẹn biển, mà chính là trải qua trăm cuộc bể dâu quay đầu vẫn còn tìm được hơi ấm ấy, có thể mỉm cười thốt lên rằng “Ngược xuôi ngang dọc, thì ra anh vẫn ở đây.”

DMCA.com Protection Status

2 thoughts on “[Quotes + Reviews] Hóa ra anh vẫn ở đây – Tân Di Ổ

  1. ý….em cũng nghe tin Ngô Diệc Phàm đóng mới đi mần truyện này hì hì ^^

    1. Xem ra cũng đều là vì “giai”… hihi… một câu chuyện thú vị của Tân Di Ổ, mong bạn sẽ tận hưởng nó trong khi chờ film ~~

Leave a comment